Bạn không thể ghét bản thân mình để mà trở thành một người tốt hơn

r/selfimprovement

u/MattTheMentor (781 points – x1 silver)

Bạn không thể ghét bản thân mình để mà trở thành một người tốt hơn.

Tôi từng nghĩ nếu tôi phát triển bản thân mình (self improvement) đủ thì tôi sẽ hạnh phúc. Tôi nghĩ rằng giảm cân, học cách đánh bại sự trì hoãn và thực hành việc cảm nhận hạnh phúc sẽ biến tôi thành một con người lí tưởng.

Nhưng tình yêu của tôi dành cho bản thân là có điều kiện. Tôi cảm thấy tốt khi tôi có sự tiến bộ trong các mục tiêu của mình. Thật tuyệt vời khi tôi áp dụng những gì mình đã học được. Nhưng luôn có những thất bại.

Và khi bạn yêu bản thân một cách có điều kiện, những thất bại đó là nguyên nhân cho việc tự moi móc bản thân một cách tàn bạo.

“Tại sao mình không làm đúng chuyện gì? Tại sao mình cứ thất bại nhiều lần trong khi mình biết chính xác mình nên làm gì? Sao mà mình vẫn thất bại như vậy ngay cả sau khi đọc tất cả những cuốn sách này?”

Không có gì sai với những cuốn sách tự cải thiện bản thân mà tôi đang đọc. Thất bại là bình thường, nhưng nếu bạn quở trách bản thân mình cho mỗi bước đi sai lầm thì bạn sẽ không còn đủ kiên trì để đi tới đích.

Tôi cố gắng học một kỹ năng mới. Tôi có một chút tiến bộ. Ngã ngựa. Ghét bản thân mình. Chọn một kỹ năng mới. Lặp lại.

Tôi đã đuổi theo đuôi của mình với cái vòng lẩn quẩn này trong nhiều năm cho tới khi tôi tìm thấy một lối thoát, và tôi thực sự hy vọng người đọc bài viết này có thể học hỏi từ những sai lầm của tôi.

Bạn không thể có sự tiến bộ thực sự để trở nên tốt hơn khi mà có giọng nói đầy ác ý trong đầu 24 giờ một ngày. Bạn không thể đứng thẳng lên và học cách suy nghĩ tích cực trong khi bạn cũng đang quất roi và hét vào mặt mình liên tục ở trong lòng.

Những lời này từ một nhà trị liệu tài năng đã giúp tôi nhận ra những gì mình còn thiếu khi nói về việc mất cha từ nhỏ:

“Bạn phải là cha của chính mình. Bạn đã học được cách đặt kỳ vọng cao cho bản thân, cách kỷ luật bản thân, nhưng bạn chưa bao giờ học cách dành cho mình tình yêu và sự hỗ trợ. Một người cha tốt không chỉ trừng phạt, ông ta giúp bạn vượt qua thời kỳ khó khăn và vực bạn dậy khi bạn ngã xuống. Mặt khuyến khích, đồng cảm của một người cha cũng quan trọng như mặt cứng rắn của ông ấy vậy.”

Tôi đã làm việc rất chăm chỉ, đặt kỳ vọng quá cao và rất tức giận với chính mình. Tôi đã chính xác như vậy, một người cha tức giận. Nhưng tôi chưa bao giờ là người cha từ bi. Tôi chưa bao giờ đưa tay ra cho chính mình khi mọi thứ rơi vào địa ngục. Tôi chỉ mắng mình to hơn.

Xin làm ơn, làm ơn ưu tiên việc tự cảm thông chính mình trong sự phát triển bản thân của bạn. Đọc cuốn Self Compassion của Kristen Neff đã thay đổi mọi thứ đối với tôi vì thất bại không còn có nghĩa rằng tôi là một người thất bại. Điều đó có nghĩa tôi là một con người, tôi có thể tự phủi mông đứng dậy và xoa dịu bản thân. Tôi đã có thể bày tỏ, thực sự cảm thấy sự đau đớn và thất vọng mà không hề tức giận với chính mình. Cuối cùng tôi cũng có thể trở thành người mà tôi muốn trở thành bởi vì khi tôi nói chuyện với chính mình, tôi đã thay đổi từ một huấn luyện viên giận dữ, độc ác sang người bạn từ bi, quan tâm.

Đừng hiểu lầm rằng tôi nói cải thiện bản thân là xấu. Cải thiện bản thân là một phần rất lớn trong cuộc sống của tôi và sẽ tiếp tục tồn tại chừng nào tôi còn sống. Nhưng nếu bạn thấy mình có vẻ giống với cái vòng lẩn quẩn tiêu cực được mô tả ở trên thì tôi muốn bạn cân nhắc về việc tự trắc ẩn bản thân trước khi đọc cuốn sách PD tiếp theo của mình.

Bạn muốn phát triển? Để tối đa hóa tiềm năng của bạn? Bạn sẽ đi xa hơn rất nhiều khi BẠN luôn cùng đội với BẠN,chứ không phải là chống lại và tấn công chính mình.

Ngừng kéo chính mình xuống địa ngục. Bạn xứng đáng thứ tốt hơn thế.

____________________

Link Reddit: https://redd.it/ejwdlc

____________________

u/bippiditybopiditty (38 points)

Đọc bài này cảm thấy như là viết dành cho tôi bởi chính bản thân ở tương lai vậy. Tôi nghĩ chắc tôi là người cần đọc bài này. Tôi còn cả đống thói quen cũ muốn bỏ và những thói quen mới muốn thực hiện, tôi đã cố gắng nhiều hơn kể từ năm ngoái (tổng cộng 5 tháng). Tôi chưa thành công bất cứ cái nào, thói quen dài nhất cũng chỉ 40 ngày. Tôi thật lòng nghĩ đó là vì tôi liên hệ việc thành công trong việc tạo thói quen = cảm thấy tốt hơn. (hanh phúc hơn, tự tin hơn,…)

thất bại trong việc tạo thói quen = cảm thấy tồi tệ ( như kẻ thất bại, ghét bản thân, cảm thấy không tốt khi so sánh mình với những người không có các thói quen xấu mà tôi đang cố gắng bỏ, xoắn tít cả lên với những thói quen xấu và cuối cùng thất bại hết một lần)

Tôi chỉ nói về những sai lầm của tôi nếu bạn thấy không hiểu. Nhưng tôi nghĩ bạn sẽ thấu cảm được bởi vì bài viết của bạn liên hệ với tôi lắm. Tôi nghĩ việc tự yêu thương chính mình sẽ giúp ích rất nhiều.

Cảm ơn bài viết.

____________________

Xem thêm bài dịch của mình tại: https://rdvn.page/user/100005519658090

Dịch bởi Tú Phiến Huynh Đình | https://rdvn.page/write